Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2016

Duyên Nợ - Nợ Duyên - Thuở Ấy – Bây Giờ















Duyên Nợ

Ắt hẳn tiền duyên có đợi chờ
Kiếp này Nguyệt Lão mới xe tơ
Chỉ hồng một mối nên phu phụ
Lá thắm đôi dòng vẹn ước mơ
Bốn mươi năm đã tình như trẻ
Mấy mặt con rồi dạ vẫn thơ
Tóc xanh nay điểm thêm màu tuyết
Nếu chẳng duyên sao mãi đến giờ.

Đặng Hoàng Sơn

****

Nợ Duyên

Có nhớ có thương mới có chờ
Đến ngày Bà Nguyệt với Ông Tơ
Xe duyên cầm sắt nên phu phụ
Buộc sợi chỉ hồng đẹp ước mơ
Chia vui từ thuở còn xanh tóc
Xẻ ngọt đến thời đã bạc phơ
Bãi bể nương dâu chung lèo lái
Vì nợ nên duyên tới bây giờ.

Hoài Hương

****

Thuở Ấy – Bây Giờ

Thuở ấy yêu nhau đợi với chờ
Trông ngày Mai - Trúc kết duyên tơ
Em cô dâu mới tròn mơ mộng
Anh chú rễ hiền thoả mộng mơ
Sắt cầm hảo hiệp cùng câu hát
Loan phụng hoà minh chung vận thơ
Tổ ấm anh - em chim liền cánh
Từ thuở ban sơ đến tận giờ.

Nguyễn Hữu Tân





Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016

THỜI GIAN

  

Thơ: Thadée Thái Quang Đáng
Nhạc: Nguyễn Hữu Tân
Hòa âm: Hoàng Cung FA
Tiếng hát: Đèo Văn Sách 



Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Ngược Dòng Ký Ức

  


Thơ: Alfa Hoàng Sơn Hà
Diễn ngâm: Hương Chiều



Ngược Dòng Ký Ức










“Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”
Bởi thấm nhuần mặc đèn sách dở dang
Với niềm tin “chính nghĩa thắng hung tàn”
Tôi vào lính mong dẹp tan quỉ đỏ. 

Rồi từ đó như cánh chim theo gió
Nay Phước Long mai đến trọ Giá Rai
Sáng Vĩnh Châu chiều Vĩnh Lợi cùng ngày (*)
Đời lính chiến không quản nài gian khổ. 

Đường chinh chiến đầy bom rơi đạn nổ
Nào xá gì khi đất Tổ lâm nguy
Chỉ mong sao cho quê Mẹ yên vì
Thân dẫu nát chẳng màng ghi sử sách...

Nhưng một sớm bóng thù chưa quét sạch
Loa bỗng vang: "Từ nay cách mạng về"
Mây giăng sầu tang tóc phủ đường quê
Hồn lịm chết khi ước thề chưa trọn. 

Dù thua trận vẫn theo đường đã chọn
Không đội trời chung với bọn Tam Vô
Giỏi gì đâu bè lũ của giặc Hồ?
Ta chiến bại chẳng qua vì vận nước.

Năm năm chẵn từ sau cơn quốc biến
Tôi thay tên đổi họ bỏ nhà đi
Xa con thơ vợ trẻ lúc xuân thì
Lẩn trốn giặc để thay vì “cải tạo."

Thương xót quá! Thương vợ hiền con dại
Dắt dìu nhau lên trình diện Phường thay
Đau cho con chỉ là chiếc bào thai
Phải theo mẹ hàng ngày đi “học tập."

Bước đường cùng, nhờ đứa em xếp đặt
Tạo đường dây cho tôi được vượt biên
Cùng vợ con, các em khác xuống thuyền
Nó ở lại để chờ đi chuyến kế.

Nhưng chẳng may chuyến nó đi bị bể
Cả gia đình cùng bà mẹ già nua
Phải vô tù vì là những kẻ thua
Để đền tội chúng gọi là “phản động.”

Tôi nào kể gì đại dương biển rộng
Liều lái thuyền quyết vượt sóng ra khơi
May làm sao! Có lẽ được ơn Trời
Ban phép lạ cho chúng tôi đến Thái.

Sau mấy năm sống nơi Gia Nã Đại
Nghe hung tin giặc giết hại em rồi!
Ôi! Xót xa từng dòng lệ tuôn rơi
Đau hơn lúc người anh tôi tử trận.

Nơi xứ lạ buổi ban đầu lận đận
Mang vết thương từ chiến trận ngày xưa
Mỗi mùa đông vẫn hành hạ không vừa
Thêm mối hận là gia vong quốc phá.

​Bốn mươi​
 năm luôn nhủ thầm trong dạ
Phải hy sinh nếu muốn trả thù chung
Lòng những mong được tiếp tục vẫy vùng
Nhưng tuổi tác hỡi ôi không còn trẻ!

Hiểu tâm sự vợ hiền thường khuyên kể:
"Xin bình tâm đừng yếm thế bi quan
Không đủ công đủ sức để lo toan
Tạm góp của cho vẹn toàn ý nguyện."

Nay đất nước sắp cựa mình biến chuyển
Hỡi anh hùng! Hỡi con cháu Rồng Tiên!
Hãy vùng lên phá xiềng xích bạo quyền
Cùng hợp lực viết nên trang sử mới.

Tôi giờ đây trong niềm vui mong đợi
Nghe cõi lòng đầy thơ thới hân hoan
Như mùa xuân hương tỏa khắp không gian
Ngồi viết lại đôi hàng về quá khứ.

Alfa Hoàng Sơn Hà
 Mùa Quốc Hận thứ ​40​